Tần Mệnh đột nhiên vung tay Thiết Sơn Hà ra, dứt khoát rời khỏi.
- Bọn hắn đều đi dốc sức liều mạng, ta ở lại? Không có khả năng. Sát Hoàng đã khống chế trật tự giết chóc, chỉ cần đên thời đại thiên đình, cách mấy vạn dặm đều có thể phát hiện ta, cũng sẽ cướp đoạt áo nghĩa của ta. Tần Mệnh... Cầm đi đi... Xem như ta vì một trận chiến này... Hết đến một phần tâm ý... Ta không hối không oán, ngươi không nên tự trách.
Thiết Sơn Hà rút lên kiếm sắt trước mặt, không có chút gì do dự, trong chốc lát xuyên thủng lồng ngực, đâm nát trái tim, thân thể hùng tráng to như cột điện của hắn có chút đong đưa, máu tươi tinh hồng tràn ra khóe miệng.
- Thiết Sơn Hà!